Tình yêu judo
Phan_2
Người phụ nữ thấy vậy lại trừng mắt nhìn Chung Bình, “Để ý vợ của cậu cho kĩ, cũng gần nửa đêm rồi còn ầm ĩ cái gì nữa!” Bà vẫn nghĩ cô với anh là đôi vợ chồng đang giận dỗi, cãi nhau. Mặt Tiêu Tố Tâm biến sắc, định mở miệng phủ nhận, thì anh đã dùng sức giữ chặt lấy, trừng mắt nhìn cô. Cô cũng quay mặt về không tiếng động trừng lại, thì người phụ nữ kia đã ôm con mình vào trong nhà mất rồi.
Tiêu Tố Tâm lại dùng sức muốn rút tay mình về, Chung Bình lại sợ cô lại tiếp tục trốn, dường như dùng hết sức lực của mình để siết chặt cổ tay cô lại, Tiêu Tố Tâm cảm nhận được cổ tay đang bị siết càng ngày càng chặt. Cô chỉ lạnh lùng nhìn anh, “Buông.” Chung Bình thô bạo kéo cô dậy, không hề có một chút thương hương tiếc ngọc. “Trước tiên cô trả lại tôi tiền đã!”
Cô bị anh lôi kéo nghiêng hết bên trái đến bên phải, nhìn thấy anh đang nổi trận lôi đình, mọi sự khó chịu ở trong lòng bỗng dưng giảm đi rất nhiều. Chung Bình tất nhiên nhận ra cô. Đến khi cô đứng vững, mới cười khẽ hỏi, “Con mắt nào của anh thấy tôi lấy tiền của anh hả?” Cô chính là muốn cho anh tự mình chuốc lấy nhục nhã!
“Cô cũng đừng có giả bộ, đừng cho là tôi không nhận ra cô.” Chung Bình kéo cô lại gần. trợn mắt uy hiếp, “Nếu không trả, tôi gọi 110.”
Tiêu Tố Tâm lạnh lùng cười, dễ dàng túm lại tay anh, khi Chung Bình còn chưa kịp phản ứng lại, thì thân mình đã rất nhanh di chuyển về phía trước. Thoáng một cái, anh chỉ cảm thấy cánh tay bị căng ra, bị cô dùng sức quật ngã, oanh! Hai mắt hoa lên, cả thân mình cứ thế nặng nề ngã trên mặt đất, Chung Bình đau đớn dữ dội, thảm thiết kêu một tiếng! Anh thế mà bị Tiêu Tố Tâm đánh ngã.
Cô trừng mắt nhìn anh đang nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, cười lạnh một tiếng, “Hừ, Chung Bình, có biết cái gì gọi là báo ứng không? Bổn tiểu thư chính là đến để dạy cho anh biết đấy!” Cô lại hừ lạnh một tiếng nữa, hung hăng đạp cho Chung Bình một cái, khiến anh rên lên, đau đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Tiêu Tố Tâm không thèm để ý, cứ thế nghênh ngang nước qua Chung Bình mà đi.
Anh thống khổ vỗ nhẹ ngực của mình, vô lực ho mãnh liệt, từ từ ngồi dậy hướng về bóng dáng của cô mà hét, “Đồ ác độc kia……Cô chờ đấy…..Đứng lại!” Mẹ nó, thực chưa từng thấy qua một người phụ nữ nào ngang ngược như vậy, hung dữ như thế.
Tiêu Tố Tâm nghe được vô cùng đắc ý quay đầu lại cười to, “Trở về nhớ thắp hương, lần sau nếu còn gặp tôi, tôi cho anh còn chết thảm hơn!” Ha ha ha Tiêu Tố Tâm hồi tưởng lại vẻ mặt đau khổ của Chung Bình, trong lòng vui đến nỗi như vừa trúng xổ số 500 vạn.
Anh tức giận đến mức đấm xuống đất, oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng của cô, đồ hung dữ kia, lần sau gặp lại tôi (ở chỗ này là lão tử, nhưng dịch ra tiếng việt không hay cho lắm) nhất định cho cô chết! Á, bàn tay truyền đến một trận đau nhức, ngay cả đến ngực cũng đau, con mẹ nó, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Như thế nào mà mỗi lần gặp cô, lại gặp nhiều phiền phức như vậy! Thực bực mình!
Kể từ lúc đó chiến tranh giữa Chung Bình và Tiêu Tố Tâm cứ như vậy chính thức bắt đầu! Chương 3 Vệ Đông cùng Hàn Xa thấy vẻ mặt buồn bực của Chung Bình, thì vô cùng ngạc nhiên quay ra nhìn nhau, rồi lấy ghế cho anh ngồi xuống.
“Lại gặp phải người khó chơi?” Hàn Xa cười nhẹ mở miệng, rất ít khi có người phụ nữ nào lại từ chối Chung Bình. Vệ Đông lại càng nghiền ngẫm ngắm nhìn anh.
“Mẹ kiếp, ai biết được dạo này gặp cái gì đen đủi nữa, lại gặp phải một người điên.” Anh vỗ vỗ ngực bị đau, trong lòng một bụng lửa giận phừng phừng không biết trút đi đâu. Anh xác nhận là mình tuyệt đối không biết cô gái kia, lại càng không thể đã từng gì đó với cô hay là đối với cô bội tình bạc nghĩa. Nhìn qua gương mặt thì miễn cưỡng cũng có một chút thanh tú, còn dáng người, nhìn không ra có chút gì đẹp, giống y hệt một đứa trẻ thành niên còn chưa có phát dục. Tính cách thì lại càng khỏi phải nói, dịu dàng không có, ngựơng ngùng e thẹn cũng không, gợi cảm quyến rũ lại càng không nữa, anh như thế nào có thể đi trêu chọc loại phụ nữ này! Mẹ kiếp, cô ta nhất định là nhận sai người. Đầu năm nay, tiền cũng chuyển nhầm, thuốc cũng có thể uống nhầm, vậy chắc thù cũng có thể báo nhầm đi!
Vệ Đông và Hàn Xa nghe Chung Bình kể lại sự việc đêm đó, đều vô cùng buồn cười, hóa ra lại còn có người như thế này “Cậu thế mà chọc phải một người có bản lĩnh như vậy.” Không thể tưởng tượng được rằng khẩu vị của Chung Bình thế mà đã thay đổi.
“Tôi không biết cô ta, các cậu nếu có gặp qua sẽ biết, vừa hung dữ vừa ngang ngược, lại còn chanh chua” Chung Bình buồn bực uống một ngụm rượu lớn.
“Nói không chừng, cậu năm nào đó đã lừa em gái nhà người ta lên giường, kết quả là N năm sau người ta tới để báo thù.” Vệ Đông cười trào phúng, Chung Bình quan hệ rất rộng, điều này mọi người đều biết, nhưng là ít ra anh quan hệ cũng có chọn lựa. Thỏ không ăn cỏ gần hang, đạo lí này anh vẫn biết, tuy rằng bác sĩ và y tá rất dễ dàng qua lại nhưng anh cũng không có làm gì khác, cùng lắm là chỉ liếc mắt đưa tình mà thôi. Chung Bình thích gặp gỡ, làm quen với phụ nữ bên ngoài, như vậy sẽ không có gánh nặng gì cả.
“Mẹ nó, tôi ghét nhất là bị phụ nữ quấn lấy.” Anh khinh thường nhìn, đã không chơi đùa được thì đừng chơi. Nam nữ hoan ái, vốn là chuyện kẻ tình người nguyện, anh lại không có lấy việc hôn nhân của mình ra đùa giỡn gì với họ, họ cần gì phải tự tưởng tượng như thế. Anh chỉ muốn hưởng thụ cảm giác tự do, không nghĩ sớm như vậy sẽ bị người nào đó quản lý.
“Có khi nào là bà cậu tìm một người giúp để bức cậu kết hôn?” Hàn Xa nhíu mắt lại, lời vừa nói ra làm mọi người ngạc nhiên, Chung Bình cùng Vệ Đông ngây ngẩn cả người, hai người liền quay ra hoài nghi nhìn nhau, không thể nào?
“Bà tôi?” Chung Bình nghi ngờ hỏi, giọng trầm xuống
“Cứ dựa vào tính của bà cậu, việc này rất có thể. Bà giục cậu kết hôn cũng không phải là việc ngày một ngày hai, một khóc hai nháo việc gì chả làm rồi, tìm một người nào đó đến dạy dỗ cậu, cũng tuyệt đối có thể.” Hàn Xa càng nghĩ càng thấy đúng, bà của Chung Bình cũng đã gần 90 tuổi, ngoại trừ mắt không rõ lắm, thì cái khác đều tốt, đặc biệt là cái ý niệm muốn Chung Bình kết hôn thì lại càng mãnh liệt.
Chung Bình suy nghĩ cả nửa ngày, cũng thấy đúng. Anh quyết định ngày mai trở về nhà đi dò xét ý tứ của bà, rồi tra xem người phụ nữ kia là ai, nhất định sẽ làm cho cô đẹp mặt, tự nhiên đi cướp tiền rồi đánh người, bà anh xuống tay lần này cũng thật âm hiểm quá đi.
“A Nam lại ở nhà ôm vợ?” Chung Bình đột nhiên nhớ tới Mạnh Dịch Nam gần đây không có ra khỏi nhà nửa bước, ai, một ông bố mẫu mực.
“Chứ không thì sao? Chả lẽ lại đi tìm cậu ôm?” Hàn Xa cùng Vệ Đông cười khẽ hai tiếng, hiện tại cũng đừng nói, đối với A Nam, bọn họ còn chả bằng một nửa vợ của cậu ấy.
“Thôi khỏi đi, không nửa đêm lại quấy rầy tôi, thế thì tôi lãnh cảm mất.” Chung Bình nhớ đến A Nam vì vợ của mình là Lộ Hiểu Vụ mà ba ngày liền quấy rầy anh làm anh vô cùng khổ sở, mỗi lần đều khéo léo chọn đúng thời khắc quan trọng nhất thì tiếng chuông di động kêu.
“Nghe nói, bệnh viện các cậu gần đây nhận thêm nhiều y tá, có được hay không?” ánh mắt Vệ Đông chợt chuyển, bắt đầu hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
“Tôi xem qua rồi, có một hai người cũng được , nhưng là vẫn còn quá non, chơi đùa cũng không vui.” Chung Bình lắc đầu, ai, toàn bộ đều tỏ vẻ nghiêm trang, thật không có hứng thú.
“Thật.” Vệ Đông cùng Hàn Xa thất vọng lắc đầu, tưởng có vài cô y tá dịu dàng, đáng yêu, còn muốn nhờ Chung Bình giới thiệu một chút.
Sau đó ba người họ vừa nói chuyện vừa uống rượu, vui đùa hết cả buổi tối đến 11 giờ mới đứng lên về nhà.
–
Hôm sau, Chung Bình được nghỉ bù. Buổi sáng, anh ở nhà ngủ thẳng đến giữa trưa, buổi chiều liền lái xe quay về nhà cha mẹ. Bà nội cùng ba mẹ anh ở trong một căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, cùng với gia đình bác Hai, tất cả đều sống ở đó. Hiện tại ước vọng lớn nhất của họ chính là nhìn thấy anh kết hôn.
Vừa vào nhà, Chung Bình liền nhìn thấy mẹ mình đang tưới hoa ở ngoài sân, bà nội thì đang dựa vào ghế, lẩm bẩm gì đó.
“Con về rồi.” Chung Bình vào nhà đổi giày, cùng mọi người chào hỏi. Bà nội vừa nghe thấy là anh đến, liền nhất thời ngồi dậy đi về phía anh, hai mắt hơi nheo lại, rồi giống như một đứa trẻ hưng phấn reo lên, “Bình Bình, về rồi. Bình Bình, về rồi.” Mẹ Chung đặt bình tưới xuống, đi vào nhà nhíu mày nhìn anh, “Được nghỉ?” Cả ngày chả làm được trò trống gì, tối hôm qua lại đi uống rượu, bây giờ trong mắt anh đều hằn tơ máu.
“Nghỉ bù ạ.” Chung Bình nhếch miệng cười, đi về phía bà, ngồi xổm xuống, “Bà nội, không ra ngoài đi dạo sao?” Bà nội rất cưng chiều anh, từ nhỏ đã như vậy rồi. Cha mẹ và cả ông nội đều nghe lời bà, còn bà lại nghe theo anh, chỉ có điều đau đầu nhất là vì bà nội rất quan tâm nên mỗi ngày đều lo lắng anh vẫn còn độc thân!
“Khi nào thì định mang cháu dâu về cùng đây?” Quả nhiên, lại bắt đầu bằng câu nói này, bà nội im lặng, híp mắt nhìn Chung Bình.
“Nhanh thôi, nhanh thôi, vẫn đang tìm ạ.” Chung Bình cố gắng tươi cười giúp bà đấm lưng, không phải là anh vẫn luôn cố gắng đấy à.
“Cháu tìm khắp nơi đã nhiều năm như vậy, đến cái ảnh bây giờ còn không có?” Bà nội bất mãn chụp lấy tay anh, “Con của Chung Hân cũng đã năm tuổi, cháu đến ngay cả bạn gái còn chả có.” Chung Hân là con gái của bác hai, cả Chung gia này thật ra có mỗi anh là cháu trai, bà nội lại thương anh như vậy, đương nhiên là đang hy vọng muốn bế chắt nội rồi.
“Đúng vậy, Chung Bình, con lại làm cho bà thất vọng rồi.” Mẹ Chung cũng đệm vào, đều đã 29 tuổi, còn không tính trước đi, cứ nói đến chuyện kết hôn là lại trốn tránh, thật không biết trong đầu đứa con này nghĩ gì nữa? Chẳng lẽ muốn cứ như vậy sống độc thân cả đời?
“Được, được, con sẽ cố gắng.” Chung Bình bất đắc dĩ gật đầu lấy lệ. Anh mới có 29 tuổi, đời người còn nhiều thứ hay ho, vì cái gì mà lại đi tìm người đến để trói buộc mình? Anh thật cũng không phải người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng trước mắt, vẫn là không muốn bị ép buộc. Cho nên, anh chỉ nói đến tình dục, không nói đến tình yêu.
Mẹ Chung vừa nghe thấy giọng điệu này, thì biết ngay là anh chắc chả thèm để ở trong lòng, đành lắc đầu thở dài đi vào bên trong.
Chung Bình nhìn thấy mẹ mình rời đi, liền xoay mặt nhìn bà mỉm cười, “Bà nội, có phải gần đây thấy rất buồn phiền không?”
“Cháu không mau sinh cho ta một đứa chắt, đương nhiên ta buồn chán rồi.” Bà nội nhăn mặt, đến cả mắt cũng nheo lại.
“Bà vẫn còn buồn chán? Có phải bà gần đây quen biết một người phụ nữ nào hung dữ phải không?” Chung Bình cẩn thận hỏi thử.
“Cái gì……phụ nữ?” Bà nghe không được rõ lắm, liền đem lỗ tai sát vào chút.
“Một người phụ nữ biết võ ấy.” Chung Bình ghé sát vào tai bà, lớn tiếng nói.
“A? Hóa ra cháu thích phụ nữ biết võ hả?” Bà kinh ngạc đem hai mắt đang nheo lại trừng lớn, hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra nụ cười. Cháu ngoan a, rốt cuộc cũng có ý định, đã sớm nói ra thì tốt rồi, tìm người có võ cũng không dễ dàng, hôm nào để mẹ cháu mang ảnh của mấy cô vận động viên về là được rồi. Cám ơn trời đất, cháu đích tôn của bà cuối cùng cũng có ý định lấy vợ.
“Bà nội!” Chung Bình nghiêm mặt, có phải bà đang giả vờ không?
“Tiểu Vân, Tiểu Vân.” Bà hưng phấn kêu to tên mẹ của anh.
Mẹ Chung vừa nghe thấy tiếng của bà liền chạy nhanh đến, “Làm sao vậy, mẹ?”
“Bình Bình thích mấy người có võ thuật ấy.” Bà hưng phấn híp mắt, tay chỉ Chung Bình đang phát hoảng, ồn ào nói với con dâu.
“Hả?” Mẹ Chung nhất thời há hốc mồm, thứ con mình yêu thích cũng quá đặc biệt, trừng mắt nhìn anh, “Vì sao?”
Chung Bình xoay người, ngửa mặt lên trời thở dài, phun ra ba chữ, “Có cá tính.” Bà nội, bà lại có thể như này! Giả câm giả điếc, cố ý đùa giỡn cháu phải không! Chung Bình nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của bà, đành nhẫn nại không vạch trần sự việc, tự giải quyết vậy.
“Nhanh nhanh đi tìm cho Bình Bình mấy người biết võ đi, Bình Bình thật tinh mắt, phụ nữ như vậy thân thể rất tốt, rất dễ đẻ con.” Bà nội cười đến tất cả các nếp nhăn đều xô lại một chỗ, Bình Bình thật hiếu thuận.
Phốc! Chung Bình nội thương ngay tại chỗ, biết võ dễ đẻ con!? Mẹ Chung vẻ mặt cũng đồng ý, liền gật đầu hưởng ứng, chỉ cần bà nội mở miệng, chuyện gì cũng phải làm bằng được.
Chung Bình nhìn hai người họ thỏa mãn chờ đợi, trên lưng lại ra đầy mồ hôi lạnh, anh vẫn còn tốt lắm mà, liền giả ngốc đi xuống, có lẽ còn chưa đến bữa cơm chiều thì số điện thoại của bọn họ đã nằm trong tay mẹ anh rồi.
Chung Bình hoảng sợ chạy luôn.
–
Sáng sớm hôm sau, Chung Bình vừa đi làm lại, trở về phòng làm việc liền nhìn thấy có người đang đứng trước cửa phòng, là Đinh Như, bệnh nhân của anh.
“Cô sao lại ở đây? Không thoải mái à?” Chung Bình nhớ rõ tên cô, bởi vì đã hai lần cô đến tìm anh phẫu thuật. Gần đây nhất là phẫu thuật cắt mí.
“Bác sĩ Chung.” Đinh Như vẫn còn đang đeo kính râm, nhìn Chung Bình, đột nhiên sợ sệt nói một câu, “Thực xin lỗi.”
Chung Bình khó hiểu, tự nhiên nói với anh lời xin lỗi làm gì vậy? Mở cửa phòng làm việc, anh liền đi vào trong, Đinh Như cũng theo anh vào sau.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Có phải không hài lòng điều gì không?” anh hơi kinh ngạc, còn chưa có cắt chỉ mà sao đã thấy không hài lòng?
“Không phải, tôi hôm qua mới biết là em gái mình tới gây phiền phức cho anh.” Đinh Như đứng ở trước bàn làm việc, giống y hệt một đứa trẻ đang phạm sai lầm, vẻ mặt áy náy.
Em gái? Chung Bình ngẩn ngơ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đinh Như, em gái cô ấy là ai? Chẳng lẽ…….
“Em gái tôi có học qua Judo.” Đinh Như ngẩng đầu nhẹ giọng nói.
Người phụ nữ hung dữ ấy? Em gái? Cái gì chứ! Chung Bình lại bừng bừng lửa giận, ném thẳng tài liệu trong tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Đinh Như. “Cô ta bị điên à!” Chương 4 Đinh Như thấy Chung Bình có vẻ tức giận, liền run rẩy liếc về phía anh, “Cô ấy…..cô ấy là hiểu lầm thôi.”
Chung Bình thấy cô run rẩy, cũng biết là mình đã dọa tới cô, nên đành cố gắng hít sâu kìm nén lại lửa giận trong lòng mình, đưa tay mời Đinh Như ngồi, sau đó chính mình cũng ngồi xuống rồi mới trầm giọng hỏi, “Hiểu lầm việc gì?”
Đinh Như nghe vậy mới bình tĩnh nói ra ngọn nguồn của câu chuyện. Hóa ra, em gái Tiêu Tố Tâm của Đinh Như đã nghĩ lầm Chung Bình đối với cô bội tình bạc nghĩa, nên đã quyết định muốn dạy dỗ anh một phen. Nhìn thấy mặt anh bắt đầu đen dần, hàng lông mày càng ngày càng chau lại, Đinh Như ngượng ngùng vội vàng nói tiếp, “Thực xin lỗi, bác sĩ Chung, tôi không nghĩ rằng Tố Tố lại sẽ đến tìm anh gây ra phiền phức như vậy.”
“Cô họ Đinh, cô ta lại họ Tiêu, hai người?” anh bình tĩnh hỏi.
“Tố Tố là em gái kết nghĩa của tôi. Chúng tôi nương tựa lẫn nhau mà sống, cho nên cô ấy rất quan tâm tới tôi.” Đinh Như hạ mắt xuống xin lỗi.
“Cô đã nói với cô ta cái gì vậy?” Chung Bình cố nén giận, giữa anh và Đinh Như làm gì có cái gì, thế mà Tiêu Tố Tâm đã tìm tới cửa trách móc anh, bây giờ dù mọi việc đã sáng tỏ thì cũng đã bị cô ta đánh cho một trận rồi, càng nghĩ càng bực mà!
“Tôi…..” Mặt Đinh Như ửng đỏ, do dự ngẩng đầu, “Tôi chỉ nói là, là hy vọng phụ nữ bên người bác sĩ sẽ ít đi một chút….” Thanh âm càng về sau càng nhỏ, cuối cùng im bặt.
Chung Bình chán nản, cười lạnh, “Cho nên, cô ta liền giúp cô thực hiện được nguyện vọng, thực sự đã làm cho phụ nữ bên cạnh tôi biến mất hết.” Nhớ tới Tiêu Tố Tâm vài lần đều ác độc ra tay rất đúng thời điểm khi anh và người phụ nữ khác đang hẹn hò, cô ta chắc phải tốn rất nhiều công sức.
“Tôi đã dạy dỗ lại cô ấy rồi.” Đinh Như vội vàng giải thích, sau đó từ trong túi lấy ra chứng minh thư, tiền mặt,..”À, đây là chứng minh thư của anh.”
Chung Bình nhìn thấy chứng minh thư của mình lại ngùn ngụt lửa giận, sắc mặt hết tím lại đen, anh đã đi làm lại rồi thì cô ta mới trả lại cho anh. Chung Bình bực mình giựt lấy chứng minh thư, “Thẻ tín dụng đâu?”
“Bác sĩ Chung, tôi chỉ tìm được mấy thứ này thôi.” Đinh Như sợ hãi trả lời, nếu không phải cô ở trong phòng của Tố Tố tìm được chứng minh thư của anh, thì cô cũng không biết Tố Tố đã đi tìm Chung Bình. Kết quả là, cô phải tra hỏi Tố Tố mất một lúc, thì cô ấy mới nói rằng mình đã làm hỏng thẻ tín dụng của anh, hơn nữa cũng đã dạy dỗ anh một trận rồi.
“Đinh tiểu thư, em gái của cô đã quét thẻ tín dụng của tôi rất nhiều lần.” Chung Bình nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng phun ra, làm hỏng cái rắm, chắc chắn cô ta đã tiêu hết sạch rồi mới vứt đi.
A? Định Như trong lòng có chút chấn động, Tố Tố đâu có nói là đã dùng tiền của Chung Bình đâu! “Bao nhiêu?” Quét thẻ nhiều lần là sao, Đinh Như thật sự không hiểu rõ. Mà gần đây quả thực Tố Tố có rất là nhiều tiền.
“Năm vạn.” Chung Bình liếc nhìn Đinh Như, hoài nghi cô có phải là đang giả bộ hay không.
Ách…….Ách……Năm vạn! Mồ hôi lạnh ào ạt tuôn ra, Tiêu Tố Tâm, em lại dám to gan như vậy, không những đi lừa người mà còn lừa cả tiền nữa! Đinh Như run rẩy bám vào mép bàn, “Bác sĩ Chung, tôi,…. Đi về hỏi em gái trước, nếu thật sự là cô ấy cầm, tôi sẽ bắt cô ấy đem trả. Thật sự là rất xin lỗi, tôi thay cô ấy xin lỗi anh, cô ấy còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, hy vọng anh đừng để bụng.”
Hừ, Chung Bình hừ lạnh một tiếng, bản tính của cô ta rõ ràng là như thế, không hiểu chuyện cái gì chứ. Chẳng qua dù gì nhìn thấy Đinh Như thành khẩn như vậy, anh chỉ còn cách đè nén tức giận, “Được, chỉ cần cô ta đem tiền trả lại, về sau không đến làm phiền tôi nữa, thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này.” Loại người phiền phức này vẫn là nên tránh xa một chút.
Đinh Như rất nhanh chóng liền rời đi.
Chung Bình cầm chứng minh thư trong tay, nhớ lại bộ dạng ngang ngược của cô, trong lòng lại bị lửa giận cuồn cuộn thiêu đốt. Tiêu Tố Tâm, ra tay thật hiểm độc! Phải nên gọi là Tiêu Nhẫn Tâm mới đúng!
Anh nghĩ chuyện này rốt cuộc cũng coi như đã xong, nên cũng không để bụng nữa nhưng mà người trong nhà lại bắt đầu tạo áp lực cho anh
Ở nhà, lời của bà luôn luôn đúng, cho nên mọi người liền sắp xếp cho anh một buổi coi mắt, nghe nói đối phương là cô giáo dạy thể dục, năm nay vừa mới 25 tuổi. Chung Bình bị bà nội quấy rầy, uy hiếp, rốt cục vẫn phải đồng ý đi gặp đối phương.
—
Tại một nhà hàng Tây nào đó
Chung Bình tươi cười nhìn mỹ nữ đang ngồi đối diện, nhẹ nhàng cắt thịt bò. Không thể tưởng tượng nổi, cô giáo dạy thể dục này hóa ra lại xinh đẹp động lòng người như vậy, vừa đủ ngại ngùng vừa đủ quyến rũ, khiến trong lòng anh vui mừng khôn xiết.
“Lí tiểu thư đã làm việc mấy năm rồi?” Chung Bình đem ly nước hoa quả đưa cho cô, nhã nhặn hỏi.
“Hai năm.” Khuôn mặt đẹp tựa hoa đào, xấu hổ nhận lấy chiếc ly trong tay anh. Cô không nghĩ tới lần này đối tượng lại đẹp trai, dịu dàng và tỉ mỉ đến vậy.
“Có phải bọn nhỏ rất khó dạy không?” Giáo viên thể dục? Chung Bình lơ đãng đưa ánh mắt nhìn về phía bộ ngực lớn cùng vòng eo nhỏ nhắn kia, cô bình thường mặc quần áo thể thao, nhất định cũng rất mê người, ừ, học trò của cô thật có phúc, khiến cho anh thật muốn bé lại mà làm học trò của cô.
“Đúng vậy.” Cô mỉm cười.
“Dù sao, học trò của Lí tiểu thư nhất định rất nghe lời, nhất là nam sinh.” Chung Bình nhếch miệng cười, cầm ly nên uống một ngụm nước.
“Sao lại nói vậy?” Cô gái nhíu mi lại, dường như không tin.
“Bởi vì có một cô giáo xinh đẹp như vậy, bọn chúng nhất định sẽ rất thích thú mỗi khi có tiết thể dục.” Chung Bình tà ý cười một cái, ánh mắt thẳng tắp bắn đến cô gái kia, chăm chú nhìn gương mặt cô, cô gái này thật ra nhìn rất được.
Lí tiểu thư đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu xuống, bây giờ học trò quả thật có chút nghịch ngợm, cư nhiên còn có người bí mật gửi thư tình cho cô. Lại bị Chung Bình nhìn chằm chằm như vậy, khiến cho cô cảm thấy tim đập loạn, hô hấp có chút không thông, ánh mắt của người đàn ông này khiến cho cô cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Chung Bình nhìn cô gái vì lời nói đùa của mình mà xấu hổ, càng nhìn càng xinh đẹp, cười khẽ một tiếng, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng, “Thật ngại quá, xin lỗi, tôi có việc một chút.” Anh tao nhã đứng dậy, quyết định đi toilet, nhân tiện để cho cô gái này một chút không gian bình ổn lại, trêu đùa không chỉ có tiến mà còn phải biết lùi, càng cố sẽ càng làm cho đối phương căng thẳng, đùa cũng phải vừa đủ mới khiến cho họ nảy sinh thích thú.
Cô gái liền mỉm cười, gật nhẹ đầu. Chung Bình liền đi về hướng có toilet.
Lưu luyến nhìn theo bóng dáng Chung Bình biến mất ở lối rẽ của đại sảnh cô mới thôi nhìn theo. Cô bối rối liền uống một chút nước hoa quả, nhẹ nhàng vỗ về trái tim đang nhảy loạn nhịp của mình, người đàn ông này thật sự đẹp trai quá đi mất, chỉ lần đầu tiên gặp thôi mà cô đã bị anh mê hoặc mất rồi.
Đang lúc cô xấu hổ trầm tư thì bỗng có một nữ sinh đi tới bên mình, giọng điệu khiếp đảm nhìn cô, “Chị này”
Cô ngước mắt lên nhìn cô gái đang đứng ở bên cạnh bàn, ánh mắt không nhịn được mà nhìn xuống bụng của cô gái ấy, có chút to ra, cô ấy…… là phụ nữ có thai?
“Có chuyện gì vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi, không biết người phụ nữ này cần cô giúp đỡ gì chăng? Vì sao mà nhìn bộ dáng của cô ấy như sắp khóc vậy.
Tiêu Tố Tâm từ trong ví rút ra một phong thư, run rẩy nói, “Chị gái, tôi……Tôi không dám trả cho anh ấy, chị giúp tôi trả được không? Phiền chị giúp tôi nhắn với anh Chung là tôi xin lỗi, tôi không thể nghe theo anh ấy mà đem bỏ đứa con này. Bởi vì, bởi vì, tôi thật sự không nỡ.” Tiêu Tố Tâm vừa nức nở vừa thấp giọng nói, “Cô bảo anh ấy cứ yên tâm, tôi cùng đứa bé sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy đâu, cầu mong cô giúp tôi đem chỗ tiền này trả lại cho anh ấy. Tôi…..thực sự không hề hối hận khi quen biết anh ấy.” Tiêu Tố Tâm ném chiếc phong thư lại, loạng choạng chạy biến mất.
Lí tiểu thư ngây ra như phỗng, trừng mắt nhìn về phía cô gái kia biến mất, cô ấy….Cô ấy là bạn gái trước của Chung Bình? Chung Bình hóa ra lại đối với bạn gái đang mang thai của mình bội tình bạc nghĩa như vậy!! Vẻ mặt chậm rãi lạnh như băng, cái tên đàn ông dối trá này!
Chung Bình nhìn cái lưng thẳng của cô gái kia, liền cười thầm trong lòng, xem ra lần này không cần lo lắng nghe bà nội lải nhải nữa, cô gái này xem ra cũng có thể qua lại một thời gian. Anh chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình.
Chung Bình mỉm cười ngồi xuống, nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn ly nước, liền hỏi, “Như thế nào rồi? Còn muốn thêm cái gì nữa không?”
Cô gái lạnh lùng nhìn anh, chậm rãi đưa phong thư đến trước mặt anh, “Tôi thật không ngờ, anh ngay cả đến bạn gái mình đang mang thai cũng có thể nhẫn tâm bỏ rơi! Thật đê tiện!” Nói xong, liền đứng phắt dậy, cầm ví xoay người bước đi.
“Lí tiểu thư, Lí tiểu thư.” Chung Bình ngây người, nhanh chóng tóm lấy tay của cô, “Là sao? Cô nói cái gì vậy?”
“Hừ, bạn gái của anh đến trả lại tiền, cô ấy nói thật xin lỗi không thể nghe theo anh vứt bỏ đi đứa bé trong bụng! Bởi vì cô ấy nghĩ như vậy thật quá nhẫn tâm!” Cô tức giận lùi về đằng sau, hung hăng khinh bỉ liếc nhìn anh, sau đó dùng sức hất tay của anh ra mà bỏ đi.
Chung Bình căm tức nhìn bóng dáng bỏ đi của cô gái kia, trong lòng lại ngùn ngụt lửa giận đến điên cuồng, bạn gái trước mang thai, mẹ kiếp! Tiêu Tố Tâm!!!!
Chung Bình quay lại cầm phong thư ở trên mặt bàn lên, dùng sức xé phần đầu, lấy ra vật gì đó, tiền ở đâu ra, bên trong tất cả đều là giấy bỏ đi, một mặt trên đó còn rõ ràng viết, “Muốn lấy lại tiền, tự đến tìm tôi đi!” Phía dưới viết thêm một cái địa chỉ, là một phòng tập Judo nào đó. Được, tôi nhất định sẽ đến tìm cô, phi, sau đó lột da cô!
Cứ như vậy, chuyến coi mắt này của Chung Bình đã bị Tiêu Tố Tâm làm cho rối tung lên. Chương 5 Chung Bình lái xe như bay đến địa chỉ mà Tiêu Tố Tâm đã ghi lại, phòng tập Judo.
Lửa giận trong lòng anh đang bốc cháy ngùn ngụt, hùng hổ xông lên tầng 8 của tòa nhà, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một cái bảng chỉ dẫn, liền nhanh như gió chạy về phía bên phải. Đem trong mình cả một bụng tức giận, anh đẩy cửa đi vào trong phòng tập, những chiếc chuông gió bất chợt kêu lên, Chung Bình phiền muộn quét mắt nhìn cả căn phòng, trước mặt có một chiếc bàn rất dài, một học sinh vừa nhìn thấy anh liền cười cười đứng dậy, “Xin chào, tiên sinh! Anh muốn tới đăng kí học phải không?”
Chung Bình vẻ mặt bình tĩnh hỏi, “Tiêu Tố Tâm đang ở đâu?”
“Anh đến tìm chị Tố Tố ư?” Cô ta vừa nghe thấy anh nhắc đến tên của Tiêu Tố Tâm thì hơi ngạc nhiên một chút, sau đó lắc đầu, “Tố Tố vẫn chưa đến.”
Mặt anh tối sầm lại, cô ta rõ ràng viết địa chỉ để anh đến đây tìm, thế mà lại không xuất hiện, lại như vậy đùa giỡn anh! “Số điện thoại của cô ta là gì?”
Chung Bình tức giận đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên lên tại đây, Tiêu Tố Tâm, cô còn dám chơi xỏ tôi, tôi chắc chắn sẽ cho cô phải đi ăn cơm tù, cũng chả thèm quan tâm đến lời thỉnh cầu của Đinh Như nữa, anh đã không thể nào nhịn được cô nữa rồi!
Cô gái kia vừa nghe thấy giọng điệu đầy vẻ ác ý của anh, trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhìn anh đầy phong bị, “Anh tìm chị Tố Tố có việc gì?”
“Cô ta nợ tôi tiền.” Chung Bình nghiến răng nghiến lợi nói, không những nợ anh tiền, còn nợ anh nhiều thứ khác nữa. Cô đã phá hoại bao nhiêu chuyện tốt của anh.
“Là cô ta bảo tôi tới đây” Vừa nói xong, anh đã mất hết kiên nhiễn mà muốn xông vào.
“Này này, anh kia, anh không được vào trong đâu.” Cô gái rất nhanh chạy lên giữ chặt lấy anh, ngăn cản anh đang muốn xông vào. Nhưng cô gái nhỏ này làm sao mà khỏe được bằng Chung Bình, nên tất nhiên là không ngăn được anh đi thẳng vào bên trong phòng tập.
Ya…Ya…Ya…. Một loạt tiếng hét to ở trong vang lên, Chung Bình liền nhìn thấy một màn ở giữa phòng, những người mặc đồ tập võ kia đang đánh nhau, họ nhìn thấy anh kéo cô gái kia vào trong thì đều kinh ngạc ngước mắt nhìn. Anh ta là ai vậy?
Một người đàn ông nhìn có vẻ đã đứng tuổi một chút nhìn về phía anh lên tiếng hỏi, “Đình Đình, cậu ta là ai vậy?”
“Không biết ạ, anh ta nói đến tìm chị Tố Tố.” Đình Đình bị kêu tên, liền bĩu môi trả lời.
“Tìm Tố Tố?” Người đàn ông kia nhìn anh chằm chằm, “Cậu tìm Tố Tố có chuyện gì?”
“Là cô ta bảo tôi tới.” Chung Bình nhìn lướt qua, quả thật là Tiêu Tố Tâm không có ở đây. Cái người này, lại chơi xỏ anh nữa! Cô ta làm cho anh thật là cáu đến muốn phát điên, liền lái xe tới đây vậy mà Tiêu Tố Tâm đi đứng kiểu gì mà lại tới chậm hơn anh nữa.
Người đàn ông kia nghe thấy vậy, mặt liền trầm xuống, “Nếu đã như vậy, thì mời cậu ra ngoài chờ, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi đang luyện tập.”
Chung Bình lạnh nhạt nhìn thêm một chút nữa, đang định xoay người rời khỏi thì lại nhìn thấy Tiêu Tố Tâm đúng lúc mở cửa đi vào bên trong, hừ, đột nhiên lại muốn phát hỏa! Chung Bình hét to một tiếng, “Tiêu Tố Tâm!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian